VĂN HỌC SÀI GÒN
Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2018
THƠ CHO EM VÀ CON NGÀY 10.6.2018
THƠ
CHO EM VÀ CON NGÀY 10 THÁNG 06 -2018
-Linh Phương-
Đêm qua - Sài Gòn có người đàn bà trở dạ
Đẻ đứa con trai thật giống anh - thật giống
Đứa con trai một ngày tuổi vươn vai hóa thành Phù Đổng
Theo mẹ xuống đường biểu tình
-Linh Phương-
Đêm qua - Sài Gòn có người đàn bà trở dạ
Đẻ đứa con trai thật giống anh - thật giống
Đứa con trai một ngày tuổi vươn vai hóa thành Phù Đổng
Theo mẹ xuống đường biểu tình
Mai kia con trở thành người lính yêu Tổ
quốc mình
Cầm súng đòi lại Hoàng- Trường Sa đã mất
Đêm qua - Sài Gòn có người đàn bà trở dạ nằm khóc
Vui mừng đẻ đứa con có vầng trán rộng thông minh
Cầm súng đòi lại Hoàng- Trường Sa đã mất
Đêm qua - Sài Gòn có người đàn bà trở dạ nằm khóc
Vui mừng đẻ đứa con có vầng trán rộng thông minh
Sáng nay thành phố
biểu tình
Anh ở nhà làm thơ và cầu nguyện cho đồng bào-cầu nguyện cho mẹ con em-đá mềm chân cứng
Già rồi - anh ốm đau- bệnh hoạn
Không thể cùng em- cùng con sánh bước song hành
Anh ở nhà làm thơ và cầu nguyện cho đồng bào-cầu nguyện cho mẹ con em-đá mềm chân cứng
Già rồi - anh ốm đau- bệnh hoạn
Không thể cùng em- cùng con sánh bước song hành
Nhưng anh còn trái tim mãi mãi tươi xanh
Và thơ anh - vẫn đau cùng nỗi đau đồng bào gánh chịu
Và thơ anh - xin hỏi các ông là ai mà chưa hiểu ?
Lằn ranh người trở thành súc vật chỉ cần dùi cui - nắm đấm - tàn nhẫn quất xuống xương thịt nhân dân
Và thơ anh - vẫn đau cùng nỗi đau đồng bào gánh chịu
Và thơ anh - xin hỏi các ông là ai mà chưa hiểu ?
Lằn ranh người trở thành súc vật chỉ cần dùi cui - nắm đấm - tàn nhẫn quất xuống xương thịt nhân dân
Máu đồng bào thắm đỏ bởi các ông?
Giòi bọ đội lốt người - ngực mang trái tim ác quỷ
“ Hèn với giặc- ác với dân “ trong từng nếp nghĩ
Sẽ trả lời thế nào câu hỏi của các con ông
“ - Thưa ba ! Sao ba độc ác với nhân dân
Để con khôn lớn làm người phải cúi đầu hổ thẹn ?...”
Xin lỗi đồng bào- xin lỗi mẹ con em - anh
ở nhà làm thơ và cầu nguyện
Già rồi - ốm đau - bệnh hoạn - chờ nhập viện giải phẫu không thể cùng em- cùng con sánh bước song hành
Hôm nay Sài Gòn biểu tình
Anh chảy nước mắt
Nghe tin đồng bào và mẹ con em bị đàn áp
Bởi sinh mạng người Việt Nam nhỏ nhoi chỉ bằng “ cái móng tay “
Già rồi - ốm đau - bệnh hoạn - chờ nhập viện giải phẫu không thể cùng em- cùng con sánh bước song hành
Hôm nay Sài Gòn biểu tình
Anh chảy nước mắt
Nghe tin đồng bào và mẹ con em bị đàn áp
Bởi sinh mạng người Việt Nam nhỏ nhoi chỉ bằng “ cái móng tay “
Sinh mạng người Việt Nam chỉ bằng “ cái
móng tay “
Quá nhỏ phải không các ông
Nên ngôn ngữ là dùi cui-nắm đấm?
Nên ngôn ngữ không là “ tiếng nước tôi. Từ khi mới ra đời “ (*)Quá nhỏ phải không các ông
Nên ngôn ngữ là dùi cui-nắm đấm?
Xin hỏi các ông là ai - là ai ? Có phải người Việt Nam
của tôi !
Sao nỡ dùng dùi cui - nắm đấm - tàn nhẩn quất xuống
xương thịt đồng bào của mình yêu Tổ Quốc
Sáng nay anh vật vả vì cơn đau nhức
Hề gì trước nỗi đau đồng bào và mẹ con em
(*) : “ Tình Ca “ nhạc Phạm Duy.
Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017
Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2016
SÁNG TÁC CỦA NHÀ THƠ LINH PHƯƠNG TÁC GIẢ " KỶ VẬT CHO EM ".
HÀNH QUÂN
-Linh Phương-
Dăm thằng đánh trận. Dăm thằng chết
Chỉ sót mình ta cứ sống nhăn
Đù má nhiều khi buồn hết biết
Lo mãi sau này cụt mất chân
Mấy tháng hành quân chưa ngơi nghỉ
Tóc tai dài thượt giống người rừng
Kinh Kha vác súng qua Dịch Thủy
Thề chẳng trở về với tay không
Chiến hữu ta toàn dân thứ dữ
Uống rượu say chửi đổng dài dài
Bồ bỏ. Tức mình xâm bốn chữ
“Hận kẻ bạc tình” trên cánh tay
Chiều qua sém chết vì viên đạn
Du kích bên sông bắn tỉa hù
Cũng may gặp phải thằng cà chớn
Thấy mặt ta ngầu bắn đéo vô
Nhớ hôm bắt được em Việt Cộng
Xinh đẹp như con gái Sài Gòn
Ta nổi máu giang hồ hảo hán
Gật đầu ra lệnh thả mỹ nhân
Mai mốt này đây nơi trận tuyến
Gặp ta em bắn chớ ngại ngùng
Cuộc chiến đâu dành cho nhân nghĩa
Đời nào đạo lý với bao dung
-Linh Phương-
Dăm thằng đánh trận. Dăm thằng chết
Chỉ sót mình ta cứ sống nhăn
Đù má nhiều khi buồn hết biết
Lo mãi sau này cụt mất chân
Mấy tháng hành quân chưa ngơi nghỉ
Tóc tai dài thượt giống người rừng
Kinh Kha vác súng qua Dịch Thủy
Thề chẳng trở về với tay không
Chiến hữu ta toàn dân thứ dữ
Uống rượu say chửi đổng dài dài
Bồ bỏ. Tức mình xâm bốn chữ
“Hận kẻ bạc tình” trên cánh tay
Chiều qua sém chết vì viên đạn
Du kích bên sông bắn tỉa hù
Cũng may gặp phải thằng cà chớn
Thấy mặt ta ngầu bắn đéo vô
Nhớ hôm bắt được em Việt Cộng
Xinh đẹp như con gái Sài Gòn
Ta nổi máu giang hồ hảo hán
Gật đầu ra lệnh thả mỹ nhân
Mai mốt này đây nơi trận tuyến
Gặp ta em bắn chớ ngại ngùng
Cuộc chiến đâu dành cho nhân nghĩa
Đời nào đạo lý với bao dung
NHẬM DOANH DOANH
-Linh Phương-
Tháng này mưa rót thay rượu cạn
Ta thèm em gọi Tướng công ơi !
Buồn bỗng dưng đầy men cay đắng
Biệt bóng mỹ nhơn khuất góc trời
Thơ ta đi hết mùa phiêu bạt
Váy em bay tám nẻo đường thành
Bốn mươi mốt năm Trường An mất
Ta cứ tìm hoài mộng ngày xanh
Em mãi mê vui cùng nhan sắc
Quên mẹ lâu rồi Lệnh Hồ Xung
Buông kiếm ta thành tên thua cuộc
Ẩn dật biển khơi - gió muôn trùng
Mỹ nhơn - mỹ nhơn - ta tấu khúc
Bước ngao du ” tiếu ngạo giang hồ “
Xưa nay thiên hạ bao người khóc
Nghe tiếng tiêu sầu - nước mắt rơi
Tri kỷ hồng nhan . Ai tri kỷ ?
Hồng nhan ư . Ai kẻ hồng nhan?
Câu thề chôn dưới chân mộ chí
Mới sém bạc đầu thả tay buông
He he ! Ta vốn thằng kiêu ngạo
Lên xe mơ cưỡi ngựa vi hành
Vết thương đời vẫn còn rịn máu
Em băng bó nhé ! Nhậm Doanh Doanh ?
43 NĂM - TA - KẺ BẠC TÌNH
-Linh Phương-
Thất thủ Sài
Gòn ta kiếm sống
Hổ sa cơ quy ẩn quê
người
Chó cậy chủ hù ta cũng sợ
Kẻ phàm phu mặc áo trượng phu
Vốn nhỏ con lại thêm bệnh hoạn
Bởi trận đòn ân oán chiến tranh
Sức tàn lực kiệt sao che chắn
Những phong ba bão táp cho mình ?
Nên rất ngán khi chồng em dọa
Đập cho ta
vài trận “ ra trò “
Lớn con -
to xác chi hung dữ ?
Với thằng
cha ốm yếu làm thơ
Khốn nạn ! Đời chẳng phải là thơ
Đời vùi dập ta đâu thương tiếc…
Mai em về chắc không còn kịp
Vuốt mặt ta mà khóc một lần
Một lần rồi vĩnh biệt trăm năm
Bại tướng chết cỏ hoa buồn tiễn
Thua cuộc tình thua luôn cuộc chiến
Nỗi đau ta - đau cả đất trời
Mai em về Rạch Giá xa xôi
Nhớ ghé chùa bên sông thăm Má
Ngọc Bửu Hương (*) hồn ta hóa đá
Bơ vơ chờ người hẹn hò xưa
Mai em về dù nắng hay mưa
Bước xuống xe lòng thôi oán hận
Buông đi nhé “ nghĩa
tử nghĩa tận “
43 năm - ta- kẻ bạc tình
Ngụy tặc giờ vất vả mưu sinh
Phiêu bạt khắp cùng trời cuối đất
Đốt nén nhang đừng chảy nước mắt
Thấy ảnh ta treo Vãng Sanh Đường (**)
Mai em về Rạch Giá - Kiên Giang
Chôn dùm ta lời thề dưới mộ
Chôn dùm ta bài thơ tạ lỗi
43 năm- ngày ấy đăng trình
(*) : Ngôi chùa bên
kia sông thành phố Rạch Giá.
(**) : Nơi để vong
người chết nghe kinh kệ.
KHÚC HÁT XE ĐẠP ÔM
-Linh Phương-
Cải tạo xong ra tù ta kiếm sống
Đạp xe – xe đạp - rong ruổi
đường xa
Gió bụi chín phường (*) hồn
ta mơ mộng
Mỹ nhơn sau lưng thơm phức
mùi da
Có lẽ em chưa quên thời bao
cấp
Không xức nước bông như gái
Sài Gòn
Hay gội tóc bằng thứ dầu
ngoại quốc
Bồ kết quê mùa dân dã chắc
ăn
Ôm eo ếch tay mỹ nhơn siết
chặt
Chời quơ ! Ta hết biết ngõ
nào dìa
“ Chẳng phải xưa ngươi anh
hùng háo sắc
Mỹ nhơn sắp hàng lố nhố - lia chia “
Thuở ta đầu đội trời chân
đạp đất
Mũ xanh- Cọp biển oai trấn
bốn vùng (**)
Thất trận bây giờ làm tên
ngụy tặc
Gác kiếm giang hồ vất vả áo cơm
Đạp xe - xe đạp - khúc hát
bi thương
Trượng phu hóa thành phàm
phu tục tử
Hạ lưu hề hạ lưu- đời cũng đủ
Ngày qua ngày đạp xe chở mỹ
nhơn
Ngồi uống rượu một mình -
tới bến luôn
Lặng lẽ ngó dòng sông xanh
trước mặt
Chời ! Sao mỹ nhơn nhìn ta
mà khóc
Xa xỉ chi em giọt lệ đài
trang
Đạp xe - xe đạp - khúc hát
bi thương
Mẹ ! Sinh bất phùng thời nên
phải khổ
Cắn răng chửi mỹ nhơn đừng
yêu nữa
Thằng cha Linh Phương khốn
nạn vô cùng
Tạt vào mặt em ly rượu phụ
phàng
Quên đi rồi lấy chồng giàu
hạnh phúc
Quên đi ta có con mèo chưa gặp
Hẹn hò nhau ngày đám cưới nhà binh
Đạp xe - xe đạp - khúc hát đoạn tình
Ta tặng riêng em- mỹ nhơn mắt biếc
Mấy mươi năm ròng chia tay mất biệt
Em Cà Mau còn
oán hận ta chăng ?
(*) : Thị xã Cà Mau ( Thành phố Cà
Mau ) có 9 phường.
(**) Trước 75 miền Nam VN chia ra thành
4 vùng chiến thuật.
BI KỊCH CHIẾN TRANH
-Linh Phương -
Hôm ta vào lính em bật khóc
Thủy Quân Lục Chiến khó hẹn về
Muốn nắm tay em chưa dám nắm
E rằng mai mốt phải phân ly
Câu thề ta giữ ngày đánh trận
Canh cánh mang theo giấu tận lòng
Sông Ô Lâu (*) nghe Thanh Lan hát
Ngậm ngùi “ Chiều trên Phá Tam
Giang”(**)
Sớm mai Chương Thiện trực thăng vận
Ngang vùng Rạch Giá xuống Cà Mau
Cánh quạt hất tung mùi máu mặn
Tử-sinh gởi lại đất Hạ Lào (***)
Chuyển quân lên núi rừng Long Khánh
Thử trò chơi bắt chuột Mây Tào (****)
Quên hết sương giăng mù mịt lạnh
Đêm nhìn vằng vặc ánh hỏa châu
Xuôi về Tây Ninh trời nắng xế
Nhớ mỹ nhơn - em tóc thả dài
Nhớ thằng cha Linh Phương hồi trẻ
Hẹn hò nhau trong giấc mơ phai
Bảy mươi lăm. Trời ơi ! Tổng Thống
Lệnh quân nhân bỏ súng quy hàng
Nước mắt chảy ròng ròng oán hận
Vành khăn tang trắng Nam Việt Nam
Bỗng dưng trở thành tên bại tướng
Vào trại giam cải tạo mút mùa
Lỡ vận nửa đời buồn lỡ vận
Anh hùng luận chi chuyện thắng-thua
Bỏ ta theo chồng qua Mỹ quốc
Em gấm hoa-nhung lụa-sang giàu
Còn ta Ngụy tặc . Ta Ngụy tặc
Mộng tàn rồi sau cuộc bể dâu
Vất vả mưu sinh không đủ sống
Ta mất quê phiêu bạt giang hồ
Giang hồ hề giang hồ trăm bận
Vẫn cứ mơ hoài giấc mơ xưa
Bi kịch chiến tranh. Ờ ! Bi kịch
Mấy mươi năm xóa sổ Sài Gòn
Mấy mươi năm sống như đã chết
Ta nhớ hoài Hòn Ngọc Viễn Đông
-----------------------------------------------------------------------------------
(*) Sông Ô Lâu giáp ranh hai
tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên-Huế
(**) Tên bản nhạc của cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
(***) Hành quân Lam Sơn 719 ngày 8.2.1971.
(****) Mật khu Mây Tào. Mây Tào liền với khu Rừng Lá trên Quốc Lộ 1, vùng thung lũng Võ
Đắt – Võ Xu về hướng Bắc, vùng Định Quán, Trị An, chiến khu D hướng Tây Bắc, và
nối dài lên tận Đồng Xoài, Bình Long, Phước Long qua tới biên giới Việt
Miên. Vùng Bình Giả, Xuyên Mộc hướng Tây Nam.
TA CÙNG NGƯƠI MẶC ÁO
NHÀ BINH
-Linh Phương-
Bốn mươi mốt năm ta cô độc
Biết nhà ngươi đã chết lâu rồi
Hôm tiểu đoàn rút về Xuân Lộc
Một trời mây trắng phủ khăn sô
Bi đông rượu ta mời ngươi uống
Lang thang chi khắp núi - khắp rừng
Đù má ! Hỏi ngươi sao ta sống
Để hết cuộc đời mất quê hương ?
Chiêm bao ta thấy ngươi buồn lắm
Lúc nghe tuyên bố lệnh quy hàng
Xương máu anh em chưa hề cạn
Tổng Thống ơi !
Sao đành bức tử cả đoàn quân ?
Ta khóc thủ đô treo cờ rũ
Còn ngươi gạt lệ nhớ Sài Gòn
Vận nước thăng trầm theo lịch sử
Ta thương hoài Hòn Ngọc Viễn Đông
Cố xứ ư ? Chiều nay cố xứ
Lòng đau nhỏ xuống bốn mùa đau
Ngươi ở bên ta hồn là khói
Bầu bạn sớm hôm lúc bạc đầu
Bốn mươi mốt năm cười ô nhục
Ta cứ mơ hoài tuổi xuân xanh
Dẫu cho sương muối giăng đầy tóc
Ta cùng ngươi mặc áo nhà binh
Ta cùng ngươi lên đường ra trận
Vẳng nghe hào khí tiếng kèn đồng
“ Anh hùng tử khí hùng bất tử “
Trọn tình Tổ quốc
với non sông
NHÀ BINH
-Linh Phương-
Đụng trận vui mừng còn nguyên vẹn
Đàn em bày tiệc nhậu lai rai
“ Mẹ nó ! Tao ghét
thằng cà chớn
Lính tráng tụi bây
phải ba gai “
He…he…ta - chọc trời khuấy nước
Chửi thề - văng tục - khắp tiểu đoàn
Lâu thèm dắt bồ khoe thiên hạ
Linh Phương“ cấp phép
“ về Sài Gòn
Thuở ấy em vừa vào trường Luật
Áo tiểu thư bay trắng giảng đường
Duy Tân đầy cây cao bóng mát
Ta đứng đợi chờ thấy mà thương
Nắm tay em chiều hôm dạo phố
Ghé Eden (*) ngắm nghía mọi người
Váy ngắn- đầm xòe - quần loe rộng (**)
Em nào-em nấy cũng chịu chơi
Mõi chân ngồi Mai Hương (***) rửa mắt
Thục nữ - thuyền quyên - xinh hết hồn
Nhưng vẫn thua xa lơ - xa lắc
Bồ Linh Phương đẹp “
bá chấy “ luôn
Ly kem mát lạnh ngọt môi hôn
Nghe Thái Thanh giọng hát thật buồn
“ Kỷ Vật Cho Em “-
ngày ly biệt
Lên núi - vô rừng ta hành quân
***
Ba mươi - tháng tư - bảy mươi lăm
Dương Văn Minh ra lệnh quy hàng
Cả tiểu đoàn ôm nhau bật khóc
Bỏ súng - đầu chít mảnh khăn tang
Thất thủ Sài Gòn - mất thủ đô
Ta đi cải tạo mấy năm ròng
Em lấy chồng qua Mỹ Quốc sống
Biết bây giờ còn nhớ ta không ?
Mẹ nó ! Nhớ chi tên thua cuộc
Mưu sinh vất vả ở quê người
Bốn mươi mốt năm hèn như chó
Lòng ta mơ mãi bóng cờ xưa
--------------------------------------------------------------------------------
(*) : Passages Eden ( Hành lang Eden )
(**) Quần ống
loe bắt nguồn từ trào lưu văn hóa Hippies của nước Mỹ những năm 1960 và 1970,
thể hiện cho triết lý sống "Live fast, die young"- sống hết mình.
(***) : Quán kem nổi
tiếng Mai Hương đường Lê Lợi – Sài Gòn trước 1975.
TA TRỞ VỀ
TRONG GIẤC CHIÊM BAO
-Linh Phương-
Ta trở về trong giấc chiêm bao
Cô gái Sài Gòn vẫy tay chào
Chiến y còn thơm mùi khói lửa
Khăn tang em quấn vội lên đầu
Ta trở về tìm kinh thành xưa
Bao oan khiên ngày ấy chưa mờ
Người yêu ta chết
chiều Xuân Lộc
Không mộ bia - không
một nấm mồ
Ta trở về hương linh theo gió
Mơ hồn em tám nẻo đường thành
Bốn mươi mốt năm lòng vẫn nhớ
Thua cuộc nhìn em mắt thoáng buồn
Ta trở về nón sắt
ngụy trang
Súng trên vai
chân bước thẳng hàng
Giày saut mòn gót
rưng rưng máu
Từ núi non-rừng
thẳm-ruộng đồng
Ta trở về Hòn
Ngọc Viễn Đông
Chợt nghe thôi
thúc tiếng kèn đồng
Xuất quân xuất
quân ra trận mạc
”
Này bao hùng binh…” (*).Ta khóc ròng
Trời ơi ! Cứ
theo bóng đoàn quân
Đạp cỏ cây thăm
lại Sài Gòn
Thủ đô - thủ đô mừng
ứa lệ
Ta trở về tóc đã
hoa râm
-------------------------------------------------------------------------------------
(*) Xuất quân – nhạc Phạm Duy
MAI NGƯỜI VỀ
-Linh Phương-
Mai người về cho
ta xin gởi
Tháng tư buồn đã
bốn mươi năm
Khăn tang-tóc thề bay theo gió
Đỏ thắm máu tươi dưới nắng hồng
Bạn bè ta ở trong rừng thẳm
Không mộ bia nhang khói lâu rồi
Bốn mươi năm mắt chưa hề nhắm
Ngày 30 tan nát cơ đồ
Mai người về cho ta xin gởi
Cánh hoa thời loạn giữa Sài Gòn
Nói rằng Linh Phương này vẫn nhớ
Thủ đô mình Hòn Ngọc Viển Đông
Chiều thương xá Tax-sáng Mai Hương
Đêm vũ trường hay phòng trà ca nhạc
Thanh Thúy sầu giọng liêu trai hát
Thái Thanh buồn” Kỷ Vật Cho Em”
Mai người về nghe đời
lênh đênh
Tìm lại tuổi thanh niên xa lắc
Tìm lại mối tình xưa đã chết
Mùa loạn ly bạc trắng mái đầu
Phà Thủ Thiêm giờ biết tìm đâu ?
Sông xanh mãi màu xanh sông núi
Hồ Con Rùa cây cao vời vợi
Dẫu muôn thu kỷ niệm chưa mờ
Mai người về chợ Bến Thành ơi !
Có chút gì ta đau cắt ruột
Có chút gì mà ta đánh mất
Bốn mươi năm thất thủ Sài Gòn
LÍNH TRÁNG HÀNH
-Linh Phương-
Mày hiền khô mà
ham gái đẹp
Có ngày địch vận
chết nghen con
Hào kiệt mấy ai
hong khoái đẹp
Vua chúa xưa còn mất ngai vàng
Sá gì lính tráng quèn ra trận
Súng-giày saut-nón sắt- ba lô
Mỹ nhơn trấn lột đâu thèm ngán
Tiền lính tính liền hết mẹ rồi
Chết ? Lính tráng đằng nào chẳng chết
Chết chiếu giường như chết trong rừng
Ngu sao hong chết bên gái đẹp
Chết chi rừng rú với muỗi mòng
Hỏi mày nói đùa hay nói giỡn
Cái thằng tưng tửng chửi ông trời
Ngang tàng-ngạo mạn thêm cà chớn
Xấu trai lại có quá chừng bồ
Hành quân hết nước mày uống rượu
Rượu ngon đánh trận cũng ngon lành
Mỹ Chánh (*) sông ru bạn bè ngủ
An giấc
ngàn thu giữa Cổ Thành (**)
Mai mốt rủi ro tao “
rửa cẳng“ (***)
Ngồi trên bàn thờ ăn khói nhang
Mày nhắn má tao rằng :“ -Tao sống
Bất tử cùng gấm
vóc-non sông“
Tội nghiệp má khóc hết nước mắt
Lúc tiễn tao tới rạp Văn Cầm (****)
Má nhẹ dúi vào tay một bọc
Áo quần lót-chai Nhị Thiên Đường
He he mày nói bao nhiêu đó
Má sẽ vui vì tao anh hùng
Thằng con má anh hùng thật đó
Gìn giữ cơ đồ của tiền nhân
***
Tháng tư Sài Gòn treo cờ rũ
Trời ơi ! Lệnh Tổng Thống quy hàng
Cà đoàn quân thẫn thờ buông súng
Cột lên đầu một mảnh khăn tang
Tháng tư Sài Gòn buồn ứa lệ
Cả đoàn quân khóc dưới quốc kỳ
“ Anh hùng tử khí hùng nào tử “
Để mất san
hà sống ích chi
?
-------------------------------------------------------------------------
(*) Mỹ Chánh : Sông Mỹ Chánh thuộc tỉnh Quảng Trị.
(**) Cổ Thành : Cổ
Thành Quảng Trị nằm bên dòng sông Thạch Hãn.
(***) Rửa cẳng : Chết.
(****) Văn Cầm : Rạp
chớp bóng Văn Cầm ngã tư đường Trần Hưng Đạo – Nguyễn Biểu ( dưới dốc cầu chữ Y
).
CHO THẰNG BẠN CHẾT
TRẬN MẬU THÂN
-Linh Phương-
dọc theo xa lộ Biên Hòa
chiến tranh đâu phải từ xa nữa rồi
hành quân bảo vệ thủ đô
ngày mịt khói lửa đêm mù khói bom
một đầu võng mắc Sài Gòn
một đầu Chợ Lớn vẫn còn thênh thang
buồn tình hút điếu thuốc thơm
nghe Hàng Xanh súng nổ giòn bốn bên
trực thăng bay ngang cầu Kinh
nã tràng Rocket giữa mênh mông trời
hôm qua viên đạn tình cờ
giết mày chết bỏ con bồ Gia Long
(*)
tuổi mơ xa lại mộng gần
mười sáu đã đội khăn tang khóc thầm
bồ mày hỏi: “ Anh về
không ?
về với me -với em- nằm
chi đây ? “
chửi thề đù má tụi bây
bạn tao vĩnh viễn phơi thây sa trường
trưa mồng 8 tết Mậu Thân
nghiêm - chào tay - người anh hùng Việt Nam
(*) Trường nữ trung
học Gia Long-Sài Gòn.
BÊN CẦU BÌNH LỢI TẾT
MẬU THÂN 1968
-Linh Phương-
Bên cầu bình lợi
say mèm
Mày xỉn
bắn súng đại liên lên trời
Nón sắt rượu
tu một hơi
Mày
thượng sĩ nhất
chịu chơi hết mình
Bỏ quê
đăng lính mũ xanh
(*)
Tay xăm “ hận kẻ bạc tình “ gì đâu
“ Xa quê hương nhớ chị dâu “
Cái thằng quậy
quạng
lộn đầu lộn đuôi
Mày ba gai
bất cần đời
Chiến tranh
chẳng phải trò
đùa hôm nay
Đường xuôi quân
vẫn còn dài
Ra đi.
Đù má !
Nào ai hẹn về
Bên cầu bình lợi
sương che
Mày ngồi hát
tao ngồi nghe mà
buồn
Năm sáu tám
tết mậu thân
Tao
mày trấn thủ sài
gòn thủ đô
----------------------------------------------------------------------
(*) mũ nồi xanh-binh chủng Thủy Quân Lục Chiến
THÁNG TƯ XƯA LỆNH QUY HÀNG
-Linh Phương-
Tháng tư xưa
lệnh quy hàng
Tôi sửng sốt
tôi bàng hoàng - đớn đau
Bốn mươi năm trước
binh đao
Tôi đem xương máu
đi vào máu xương
Tháng tư xưa
lệnh quy hàng
Tháng tư xưa
mất Sài Gòn thủ đô
Tay tôi
ôm lấy lá cờ
Trời ơi !
Nửa mảnh dư đồ Việt Nam
Tháng tư xưa
lệnh quy hàng
Tôi buông súng
đội khăn tang khóc ròng
Quỳ xin
tạ tội tiền
nhân
Cùng đồng bào
với non sông của mình
Cùng đồng bào
với non sông của
mình
Tôi sống nhục
tôi sống hèn
TAO VỚI MÀY
-Linh Phương-
Sáu mươi bảy tao vẫn chưa già
Trẻ hơn hồi ở trong quân ngũ
Tháng hai mươi lăm ngày rừng rú
Còn năm hôm hớt tóc-cạo râu
Linh Phương hiền khô có chi đâu
Thiên hạ bảo đa tình- háo sắc
Sống - chết chỉ nửa giây tích tắc
Ngu gì không gái gú - rượu ngon
Mày mừng tao vừa mới lên lon
Đêm hỏa châu rơi buồn hiu hắt
Tao với mày đâu ham cấp bậc
Tráng sĩ đi e khó trở về
Con bồ tao khoái để tóc thề
Chấm ngang lưng những chiều lộng gió
Nhà em hoa cúc vàng đầy ngõ
Tao bâng khuâng mỗi độ ngâu sang
Cứ nhớ hoài nắng sớm mai hồng
Nghe chim hót mà vui hết biết
Hôm ra chiến trường tao trốn biệt
Sợ gặp rồi - em khóc như mưa
Thư con bồ càng lúc càng thưa
Tao nhận được tin mày nằm xuống
Chương Thiện.Trời ơi ! Bên bờ ruộng
Máu đỏ hồng thơm ngát nở hoa
Sáu mươi bảy tao vẫn chưa già
Ngủ mộng mị thấy mày cười ngất
Tiễn nhau nửa đời đầy nước mắt
Bạn của tao giờ hóa anh hùng
TA TRẢ NGƯƠI VỀ THỜI BOM ĐẠN
-Linh Phương-
Ta trả ngươi về thời bom đạn
Bốn mươi năm trước ra sa trường
Cái thằng lính tráng còn cà chớn
( Để má già rồi khóc tiễn con )
Ngươi đi - ngươi biết không về nữa
“ Cổ lai chinh chiến kỷ nhân
hồi “ (*)
Vác súng qua sông buồn thấy mẹ
Tay bắn đùng đùng-tay làm thơ
Đánh trận ngươi dữ dằn hơn cọp
Uống rượu thuộc hàng dân chịu chơi
Đù má đôi khi ngươi trở chứng
Nhìn xa xăm thương nhớ con bồ
“ Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
…” (**)
Hảo hán lụy tình càng thêm đau
Xưa-nay-gái đẹp vô số kể
“…Bất hứa nhân gian kiến bạch
đầu “ (***)
Ta và ngươi giày saut mòn gót
Ghét cay ghét đắng tống biệt hành
Tống biệt hành-
mẹ nó - gì chớ
Chết xong là hòm gỗ mới tinh
Rủi ro cụt cẳng thành bại tướng
Giải ngũ lo chi chuyện bao đồng
Bồ bỏ ư ? Chỉ cần một trái
Lựu đạn thôi em khỏi lấy chồng
He… he… ta xúi dại vậy đó
Nghe hay không tùy ý nhà ngươi
Đừng giống ta “ hận người đen bạc “
Cứ hiên ngang mà bất cần đời
Ta trả ngươi về thời bom đạn
Hào khí ngất trời Nam Việt Nam
Mai kia có chết vì Tổ Quốc
Sẽ sống đời đời với núi sông
(*) : ( Tạm dịch )Trước
giờ người đi chinh chiến mấy ai còn sống trở về ( Thơ Vương Hàn )
(**) ;(***) : Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu
Tạm dịch : (Người đẹp từ xưa như tướng giỏi
Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu )
Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu )
CẦM TAY NGƯƠI TA KHÓC
-Linh Phương-
Cầm tay ngươi ta khóc
Mắt buồn hơn hồi xưa
Hồi xưa đi đánh giặc
Thương biết mấy cho vừa
Bốn mươi năm nước mắt
Đã thành giọt lệ khô
Đời ngươi không hạnh phúc
Đau đáu nhớ một thời
Một thời ngươi ngạo mạn
Coi trời bằng hạt tiêu
Một thời ngươi ra trận
Biết chết vẫn cứ liều
Ta nhớ ngươi khi đó
Mê gái gú gì đâu
Bắn nhau là chuyện nhỏ
Như con thỏ ướp chao
Ngươi đa tình háo sắc
Mỹ nhơn đứng sắp hàng
Ta ghét ngươi hạng nhất
Tính du đãng- du côn
Cầm tay ngươi ta khóc
Lúc khăn gói vào tù
Mắt buồn hơn thuở trước
Ngày ba mươi tháng tư
Bốn mươi năm nước mắt
Đã thành giọt lệ khô
Đời ngươi không hạnh phúc
Lang bạt hết kiếp người
Cầm tay ngươi ta khóc
Gọi hoài Linh Phương ơi !
MỘT THỜI NGANG DỌC
-Linh Phương-
Vỗ bi đông nước -rượu cạn bình
Rừng nối rừng sương lạnh mù giăng
Hết rượu kể như ta nhịn khát
Tiểu đoàn thì mải miết hành quân
Nửa tháng giày saut chưa lần cởi
Vắt,muỗi mòng bầu bạn sớm hôm
Chiến tranh cứ phải đòi xương máu
Ta vểnh tai chờ tiếng trực thăng
Quăng trái khói màu làm tín hiệu
Bãi đáp an toàn xuống đi “ con “ (*)
Lương khô tiếp tế năm ngày chẵn
Hề chi.Nhưng đừng thiếu rượu ngon
Thượng sĩ nhất thường vụ bạn ta
Biết “ Phương háo sắc “ khoái
đàn bà
Mỗi lần về cứ (**) hay dạo phố
Rủ rê tạt vô mấy quán bar
Tội nghiệp ! Toàn mấy em xinh đẹp
Mười lăm - mười sáu đến vũ trường
Cánh hoa thời loạn ly trôi dạt
Giữa chợ đời lắm cảnh nhiễu nhương
Ta háo sắc nhưng không xằng bậy
Ghét những tên sàm sỡ mỹ nhơn
Thử làm Lục Vân Tiên- Đồ Chiểu
Cứu Nguyệt Nga giữa đất Sài Gòn
…
Mấy mươi năm được tin bên Pháp
Lệ Quyên em tìm trả ơn xưa
Ơn xưa. He he ta quên mất
Thằng nhà binh ấy chết lâu rồi
Nhắc chi quá khứ buồn thấy mẹ
Thuở dọc ngang lính tráng vẫy vùng
Chuyện cũ thôi cho vào ký ức
Linh Phương giờ là kẻ phế nhân
(*) trực thăng
(**) hậu cứ tiểu đoàn
TA BIẾT NGƯƠI BUỒN HƠN LÚC XƯA
-Linh Phương-
Sao ngươi còn sống theo ta mãi
Mười tám-hai mươi biệt kinh kỳ
Góc phố Sài Gòn ngày đưa tiễn
Linh Phương lên đường khoác chiến y
Bồ ta thuở ấy còn đi học
Chưa dám nắm tay buổi giã từ
Vậy mà lóng lánh trong đôi mắt
Hạt lệ âm thầm lặng lẽ rơi
Má ta nghèo quá nên lội bộ
Cầu chữ Y dưới nắng xế chiều
Chân trần in dấu trên đường nhựa
Ta khóc nhìn bóng má quạnh hiu
Sao ngươi còn sống theo ta mãi
Đánh trận liên miên khắp bốn vùng
Đạn bom chắn lối về thành thị
Nhớ giọng liêu trai Thanh Thúy buồn
Một hôm nổi hứng ta hớt tóc
Để râu cá chốt giống râu dê
Đơn vị đồn rân “ Phương háo sắc “
Ta cười hào sảng he he he
Gã thợ amateur chơi đểu
Hớt đầu trụi lủi tóc một phân
Chẳng khác Lỗ Trí Thâm chính hiệu
Vào mật khu săn bắt chuột rừng
Sao ngươi còn sống theo ta mãi
Thằng điên phiêu bạt khắp giang hồ
Cha ngủm không tìm ra bia mộ
Má chết ta thành kẻ mồ côi
Bồ bỏ từ khi ta thua cuộc
Mất quê mất mẹ nó cơ đồ
Bồ lấy chồng giàu sang hạnh phúc
Ta biết ngươi buồn hơn lúc xưa
Ta biết ngươi buồn ta quá cực
Chuyện áo cơm vất vả cuối đời
Bốn mươi mốt năm ta quy ẩn
Thằng du côn thất thế hết thời
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)