MỐI TÌNH CUỐI ĐỜI CỦA NHÀ THƠ LINH PHƯƠNG ?
- Mũ Xanh Hoài Anh -
Mối tình của ông và người xưa đã không thể nào châu hoàn hợp phố sau
hơn 40 năm chia cắt, mỗi người có một cuộc sống riêng, một cuộc đời riêng. Biết
tin nhau là đã 36 năm mất nhau giữa thời loạn lạc. Biết tin nhau là biết rằng
dòng đời hai ngã : Trần Thị Thu Hồng hạnh phúc bên chồng con bên kia bờ đại
dương, người xưa sống đời gấm hoa nhung lụa ; còn nhà thơ Linh Phương-ông vất
vả mưu sinh ở quê nhà khi học tập cải tạo trở về. Mưu sinh gì với hai bàn tay
trắng ? Mưu sinh gì lúc tuổi thanh xuân từ giã áo học trò mặc đồ quân nhân lên
đường ra mặt trận có biết nghề nghiệp đâu ? Mưu sinh gì đối với kẻ bại trận
không chốn nương thân ? Chiến tranh và tù đày đã “ đánh cắp “ thời tuổi trẻ
mộng mơ của số phận một con người,trong triệu số phận con người lớn lên ở Miền
Nam Việt Nam.
Tôi không hiểu lúc biết được tin nhau hơn 36 năm dài đăng đẵng,
người xưa của ông có giúp đỡ ông những ngày cuối đời không ? Những lúc bệnh
tật, ốm đau họ còn nghĩ về nhau khi thuở thanh xuân không đến với nhau được, và
tuổi xế chiều cũng biền biệt phân ly ? Hệ lụy của chiến tranh Việt Nam vẫn còn
sắp hàng theo ngần ấy số phận con người qua cuộc bể dâu. Thời gian 36 năm như
một cột mốc tình yêu : hội ngộ rồi chia ly. Chiến tranh họ có một tình yêu nồng
thắm, hòa bình-tình yêu của họ trở nên lạnh lùng với một xã hội thực dụng hôm
nay.
Năm 2014, ông có một mối tình phần đời còn lại của mình- một mối
tình mà tôi và những người ái mộ ông, hy vọng ông sẽ thực sự được hạnh phúc bên
người phụ nữ xinh đẹp mang tên Trầm Kiều.Theo như được biết qua mạng xã hội,
tình yêu họ bắt đầu từ cuộc họp mặt văn nghệ ở Bến Sông Trăng – Bình Quới ( Sài
Gòn ). Hình ảnh họ bên nhau ở Sài Gòn thật dễ thương, thật tình tứ như thời mới
lớn Linh Phương, thời mới lớn của Trầm Kiều, người đàn bà của nhà thơ nổi tiếng
Linh Phương.
“…Sợ
tình kiều sẽ hóa hư không
Nên
qua ngõ chung cư tìm lại
Mùi
ngực em anh còn giữ mãi
Lúc
lên xe tạm biệt Sài Gòn…”
( Trầm- Linh Phương )
Hai cuộc đời tìm lấy nhau qua quá khứ bão giông, họ hiểu thế nào là
hạnh phúc, thế nào là nương tựa nhau khi họ không còn ở tuổi mộng mơ. Tình yêu
sẽ khiến họ trẻ lại, niềm vui sẽ khiến họ quên đi những gì khó khăn trong cuộc
sống đời thường. Tình yêu qua thơ, qua hình ảnh họ chụp thật thơ mộng, đầy
thương nhớ như chưa hề biết nhớ thương
“…Môi
trầm đỏ
lúc
anh hôn
Ngã
nghiêng
trời
đất Sài Gòn
đêm
qua
Đêm
qua
trăng
xế nguyệt tà
Có
hai người nói :
“
Mình là của nhau “…”
( Đêm qua ở Sài Gòn- Linh Phương )
Họ có nhiều kỷ niệm, nơi thật nhiều kỷ niệm là Thành phố Rạch Giá ,
là cà phê Cỏ Đá, là Trung Nguyên,là Elle , là Gossif , là phòng trà …Có lẽ thời
gian này hạnh phúc thật hạnh phúc của
nhà thơ nhiều lận đận, gian nan.
Mấy mươi năm thoáng chốc chẳng khác giấc chiêm bao, giấc chiêm bao
cả một đời người. Ông vừa là một chiến hữu, vừa là người tôi ngưỡng mộ từ hồi
còn khoác áo chiến y. Ông-một nhà thơ nổi tiếng “ Kỷ Vật Cho Em “ từ đầu thập niên 70, đã 45 năm trôi qua, nhưng tên ông
vẫn không phai nhòa trong lòng người yêu nhạc, yêu thơ. Định mệnh ông vận vào Kỷ Vật Cho Em, vận vào vận mệnh đất
nước. Ông-nhà thơ hiền lành, dí dỏm, hài hước mà anh em văn nghệ sĩ đều công
nhận. 45 năm có thể chưa nhạc phẩm phổ thơ nào được nhắc nhớ, được sống theo
thời gian gần nửa thế kỷ như “ Kỷ Vật
Cho Em “. Hai đồng tác giả bây giờ chỉ còn lại ông, ông vẫn còn phong độ,
vẫn còn trẻ trung so với tuổi của ông.
Cuối năm 2014
TÁC PHẨM LINH PHƯƠNG
QUẾ
TRẦM MỘT THUỞ
Thương miệng em cười-môi em đỏ
Nhớ Sài Gòn anh nhớ gì đâu
Cứ dặn lòng không còn nhớ nữa
Quế xa trầm nên trái tim đau
Anh ngậm ngãi tìm em trăm bận
Ngóng đường xe mấy nẻo thị thành
Hơn nửa đời gian nan - lận đận
Gặp em rồi đã bạc tóc anh
Gặp em rồi quế trầm một thuở
Trong mắt anh giờ cũng thôi buồn
Trong mắt em sầu giăng mây khói
Ngày hôm qua mây khói đầy hồn
Ngày hôm qua con đường phố chợ
Thương gì đâu cái miệng em cười
Thương gì đâu đôi môi em đỏ
Lúc ra về anh nhớ khôn nguôi
Lúc ra về mùi em theo gió
Thoáng nhẹ bay quanh chỗ anh nằm
Mùi em thơm dỗ dành anh ngủ
Mộng thấy trầm khe khẽ kiều…hôn
NGỰC
TRẦM THƠM
Hôm uống rượu bên đường với bạn
Trái tình anh rụng xuống ngực trầm
Gió Sài Gòn bỗng dưng phiêu lãng
Thổi nhẹ nhàng buốt lạnh khuôn trăng
Anh nắm chặt bàn tay thon nhỏ
Bàn tay xinh năm ngón dịu mềm
Khi xa rồi mà anh còn ngỡ
Ly bia chiều ẩn hiện bóng em
Nặng lòng chi đời anh khốn nạn
Bao nhiêu năm hiu quạnh một mình
Bao nhiêu năm cuối trời lận đận
Bụi giang hồ đã bạc tóc xanh
Em đó ư ! Hồng nhan tri kỷ
Những ngày vui ngắn ngủi vô cùng
Hồn anh giờ khác chi biển động
Mơ chiều tàn êm ả đêm sông
Em đó ư ! Mùi ngực thơm trầm
Thương mãi thương hoài câu tạm biệt
Môi mật ngọt anh thèm da diết
Nụ hôn nồng say đắm trao nhau
Em đó ư ! Hỡi người yêu dấu
Hương áo bay theo phố ngậm ngùi
Lên xe tiễn . Trời ơi ! Đau nhói
Mắt em buồn vời vợi khôn nguôi
Về đây ngửa mặt nhìn mây trắng
Mây trắng bay anh nhớ Sài Gòn
Nhớ tóc em sợi dài-sợi vắn
Buộc tim anh vào trái tim trầm
TRẦM
-Linh
Phương-
Nhớ Sài Gòn anh nhớ chung cư
Nhớ con đường nhớ đôi mắt liếc
Tóc trầm thơm giữa trời xanh biếc
Môi trầm thơm Cao Đạt nắng chiều
Mấy mươi năm đời vốn buồn hiu
Ngày xế bóng thương kiều anh đợi
Chiếc váy hồng - câu thơ viết vội
Lúc yêu nhau thơ cũng yêu người
Lúc yêu nhau yêu chỗ em ngồi
Bên ly cà phê - ca sĩ hát
Đêm phòng trà khuya lơ khuya lắc
Ra về rồi phố vắng ngủ yên
Vòng tay anh ôm vòng eo em
Nghe hơi thở hương trầm theo gió
Níu hương lại, buông trầm đâu nỡ
Trái tim anh cứ nhảy Soul hoài
Hình như lòng vừa chớm heo may
Thu nhẹ rắc phấn vàng lên áo
Anh nhẹ hôn đôi bàn chân sáo
Mười ngó sen trắng muốt ngón trầm
Sợ tình kiều sẽ hóa hư không
Nên qua ngõ chung cư tìm lại
Mùi ngực em anh còn giữ mãi
Lúc lên xe tạm biệt Sài Gòn
Quê nhà anh vời vợi nước sông
Mỏi mắt nhìn đường xa vạn dặm
Chân mây. Ừ ! Chân mây đã trắng
Khói sầu bay khuất nẻo thị thành
-
Linh Phương -